Thứ Sáu Tuần XXXIII Thường Niên
Đức Trinh nữ Ma-ri-a dâng mình trong đền thờ, lễ nhớ
Dcr 2,14-17; Mt 12,46-50
ĐỨC MARIA – MẪU GƯƠNG THI HÀNH Ý MUỐN THIÊN CHÚA

Trong ngày lễ Đức Trinh Nữ Maria dâng mình trong Đền Thờ, Giáo Hội mời gọi chúng ta chiêm ngắm dung mạo và đời sống của một thiếu nữ trẻ tuổi – người được Thiên Chúa tuyển chọn từ muôn đời để trở thành Mẹ của Đấng Cứu Thế, nhưng hơn thế nữa, là mẫu gương tuyệt hảo về sự vâng phục trọn vẹn thánh ý Chúa. Tin Mừng theo thánh Mát-thêu hôm nay tưởng như chỉ là một tình huống đơn giản trong đời sống thường nhật của Đức Giê-su, nhưng lại chất chứa một mặc khải sâu sắc về mối tương quan đích thực giữa con người với Thiên Chúa, và cách để đạt đến sự hiệp thông sâu xa với Người.
Trình thuật bắt đầu bằng việc mẹ và anh em của Đức Giê-su đến tìm gặp Người khi Người đang giảng dạy đám đông. Thái độ của người báo tin phản ánh suy nghĩ thông thường của con người: người thân của một ai đó, đặc biệt là mẹ và anh em, có một vị thế đặc biệt, họ có quyền được ưu tiên, được tiếp cận riêng. Nhưng Đức Giê-su đã làm đảo lộn suy nghĩ ấy bằng một câu trả lời gây bất ngờ: “Ai là mẹ tôi? Ai là anh em tôi?” Và rồi, Người chỉ vào các môn đệ và nói: “Đây là mẹ tôi, đây là anh em tôi. Vì phàm ai thi hành ý muốn của Cha tôi, Đấng ngự trên trời, người ấy là anh chị em tôi, là mẹ tôi.” Câu trả lời ấy không phải là sự từ chối mẹ mình – Đức Maria – như một số người có thể hiểu lầm, mà chính là lời tuyên dương và nâng tầm vai trò của Đức Maria và tất cả những ai sống vâng phục thánh ý Chúa. Đức Giê-su không phủ nhận mối liên hệ huyết nhục, nhưng Người mặc khải một liên hệ sâu xa hơn: mối liên hệ thiêng liêng được thiết lập nhờ đức tin và sự vâng phục thánh ý Thiên Chúa.
Để hiểu rõ điều này, chúng ta cần nhìn lại toàn bộ đời sống của Đức Maria, từ lúc được thụ thai cho đến lúc đứng dưới chân thập giá. Mẹ không chỉ là mẹ thể lý của Đức Giê-su, nhưng còn là mẫu gương hoàn hảo của người môn đệ thi hành ý muốn Thiên Chúa. Khi được sứ thần truyền tin, Mẹ đã thốt lên: “Vâng, tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như lời sứ thần nói” (Lc 1,38). Lời thưa “xin vâng” ấy là lời hiến dâng trọn vẹn, là khởi đầu cho một hành trình dấn thân vào mầu nhiệm của Thiên Chúa, dù không biết rõ mọi sự sẽ diễn ra thế nào.
Và hôm nay, khi Giáo Hội tưởng nhớ việc Đức Maria được cha mẹ là ông Gioa-kim và bà Anna dâng vào Đền Thờ, chúng ta chiêm ngắm một hình ảnh thật đẹp: một thiếu nữ còn rất trẻ, nhưng đã sẵn sàng sống trọn đời cho Thiên Chúa. Dâng mình trong Đền Thờ không chỉ là một hành động thể lý, nhưng là biểu tượng cho đời sống hiến thân, thánh hiến, cho lòng ao ước thuộc trọn về Thiên Chúa, và sẵn sàng trở nên khí cụ cho thánh ý Người. Sự thánh hiến ấy không chỉ dừng lại trong Đền Thờ, nhưng lan tỏa suốt cuộc đời Mẹ: trong những khiêm tốn ở Na-da-rét, trong nỗi bối rối khi không tìm thấy Con, trong những xao xuyến khi nghe Con giảng dạy, trong những thử thách khi bị người ta nghi ngờ, và đỉnh điểm là trong đau thương đứng dưới chân Thánh Giá. Chính vì vậy, khi Đức Giê-su nói rằng “Ai thi hành ý muốn của Cha Thầy, người ấy là mẹ Thầy, là anh chị em Thầy”, thì Mẹ Maria là người đầu tiên và trọn vẹn nhất thể hiện chân lý ấy.
Với câu trả lời ấy, Đức Giê-su cũng mở ra cho mọi người một cánh cửa hiệp thông với Người – không phải qua huyết thống, địa vị hay chức vụ, mà qua sự vâng phục thánh ý Thiên Chúa. Mỗi người – dù là ai, ở địa vị nào – đều có thể trở nên “mẹ”, “anh chị em” của Chúa Giê-su nếu biết sống theo ý Chúa, biết lắng nghe Lời Người và đem ra thực hành. Điều này làm đảo lộn mọi thứ trật xã hội thông thường, nơi mà địa vị, quyền lực, mối quan hệ huyết thống thường chiếm ưu thế.
Nhưng trong Nước Thiên Chúa, điều quan trọng là lòng tin và sự vâng phục. Như vậy, lễ Đức Mẹ dâng mình trong Đền Thờ không chỉ là một biến cố của đời Mẹ, mà còn là lời mời gọi sâu xa đối với tất cả chúng ta: hãy bước vào hành trình thánh hiến, hãy dâng mình cho Thiên Chúa bằng chính đời sống mỗi ngày, bằng sự vâng phục Lời Chúa, bằng việc thực thi thánh ý Người giữa đời thường.
Trong đời sống hôm nay, chúng ta dễ bị cuốn vào một lối sống đặt nặng hình thức, bên ngoài, những giá trị xã hội như danh tiếng, thành công, địa vị, khiến chúng ta quên rằng điều Thiên Chúa mong nơi ta không phải là vẻ ngoài đạo đức, mà là một trái tim vâng phục. Có thể ta tham gia nhiều hoạt động đạo đức, nhưng nếu lòng ta chưa thuộc trọn về Chúa, nếu đời sống ta chưa để cho Lời Người chi phối, thì ta vẫn chưa thật sự dâng mình. Hành động dâng mình không chỉ xảy ra trong nhà thờ, mà diễn ra trong chính gia đình, công việc, các mối tương quan thường ngày. Một người mẹ chăm sóc con cái với tất cả tình yêu thương, một người cha trung tín với bổn phận, một người trẻ sống trong sạch, quảng đại và phục vụ, một người già âm thầm cầu nguyện – tất cả đều có thể là hành vi dâng mình nếu được làm vì lòng mến Chúa và sống theo ý Chúa.
Đức Maria đã dâng mình trong thinh lặng và khiêm hạ, và chúng ta được mời gọi dâng chính mình như thế – không ồn ào, không khoa trương, nhưng sâu xa và thật lòng. Dâng mình cũng là từ bỏ những gì không thuộc về Thiên Chúa: thói ích kỷ, lối sống vụ lợi, những đam mê tội lỗi, những chọn lựa đi ngược Tin Mừng. Dâng mình là bước vào hành trình biến đổi không ngừng, là lắng nghe Lời Chúa và để cho Lời ấy trở thành ánh sáng soi đường, là sẵn sàng đón nhận thánh ý Thiên Chúa dù có lúc khó hiểu, trái ý, hoặc đòi hỏi hy sinh lớn lao.
Giữa một thế giới đang dần đánh mất cảm thức thiêng liêng, việc chúng ta sống tinh thần dâng mình như Đức Maria là một lời chứng sống động cho thế giới thấy rằng: con người không chỉ sống để hưởng thụ, để chiếm hữu, mà còn để trao ban, để yêu thương, để phụng sự Thiên Chúa và tha nhân. Khi ta sống với tâm tình dâng hiến, ta sẽ không còn sống cho riêng mình, nhưng sống cho một mục đích lớn hơn – đó là Nước Trời. Và khi ấy, ta không còn là kẻ xa lạ với Đức Ki-tô, mà trở thành người thân, người nhà của Chúa, như chính lời Người khẳng định trong Tin Mừng. Thế giới hôm nay đang rất cần những con người dâng mình – không nhất thiết phải là tu sĩ hay linh mục, nhưng là những giáo dân sống giữa đời với một trái tim thuộc trọn về Chúa. Một người dâng mình giữa đời là người biết làm chứng cho sự thật, biết sống công chính giữa xã hội đầy gian dối, biết sống khiêm tốn giữa một thế giới chạy theo danh vọng, biết lắng nghe và phục vụ giữa một xã hội cá nhân chủ nghĩa. Người ấy là người mẹ, người cha, người bạn, người đồng nghiệp – nhưng trước hết là người môn đệ trung thành của Chúa, là người thi hành ý muốn của Cha trên trời trong mọi hoàn cảnh.
Nguyện xin Mẹ Maria – người đã sống trọn vẹn tinh thần dâng mình – cầu bầu cho chúng ta biết dâng chính bản thân, gia đình, công việc, vui buồn, thành công và thất bại của mình cho Thiên Chúa. Xin cho mỗi chúng ta biết học nơi Mẹ tinh thần khiêm hạ, lòng trung tín, và sự vâng phục thánh ý Chúa trong mọi biến cố của đời sống. Và khi chúng ta sống như thế, chúng ta không chỉ mừng lễ Mẹ một cách bên ngoài, nhưng thực sự trở nên “anh em, chị em, và mẹ của Đức Giê-su” như Người đã nói. Chính khi ấy, cuộc đời chúng ta sẽ trở thành một Đền Thờ sống động, một nơi Thiên Chúa ngự trị, một lời ca tụng dâng lên Thiên Chúa mỗi ngày.
Lm. Anmai, CSsR





















