Thứ Năm Tuần XXXIII Thường Niên
Thánh Phan-xi-cô Xa-vi-ê Cần, Thầy giảng (+1837), Tử đạo, lễ nhớ
1Mcb 2,15-29; Lc 19,41-44
NƯỚC MẮT CỦA ĐỨC GIÊ-SU VÀ BÌNH AN BỊ ĐÁNH MẤT

Trong hành trình tiến về Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đã bước vào những ngày cuối cùng của đời mình nơi dương thế. Ngài không đi vào thành như một vị vua chiến thắng với kiệu vàng lọng tía, nhưng là một Vị Thiên Sai khiêm nhường, bước đi giữa đoàn dân hân hoan reo hò mà lòng Người thì nặng trĩu ưu tư. Và khi đến gần thành, nhìn thấy Giê-ru-sa-lem nguy nga, tráng lệ, trung tâm tôn giáo và biểu tượng linh thánh của dân Do Thái, Đức Giê-su đã không giấu được cảm xúc: Người khóc.
Đó không phải là giọt nước mắt yếu đuối của một con người thất vọng, mà là nước mắt của một Thiên Chúa đầy yêu thương, đau đớn trước sự mù lòa của dân thành, những người đã không nhận ra ơn cứu độ. “Phải chi ngày hôm nay ngươi cũng nhận ra những gì đem lại bình an cho ngươi! Nhưng hiện giờ, điều ấy còn bị che khuất, mắt ngươi không thấy được.” Những lời này vang lên như một tiếng thở dài thẳm sâu của một trái tim tan nát vì yêu thương mà bị khước từ. Đức Giê-su không chỉ thấy hiện tại, mà còn thấy trước tương lai bi thương của Giê-ru-sa-lem: quân thù sẽ bao vây, phá huỷ, và không còn hòn đá nào nằm trên hòn đá nào. Tất cả bởi vì dân thành đã không nhận ra “thời giờ được Thiên Chúa viếng thăm”.
Nhìn lại toàn bộ trình thuật Tin Mừng Luca, chúng ta nhận ra Đức Giê-su đã nhiều lần hướng lòng về Giê-ru-sa-lem với tất cả lòng nhiệt thành cứu độ. Đó là nơi Ngài chọn để hoàn tất sứ mạng, để nộp mình chịu chết và sống lại. Nhưng Giê-ru-sa-lem, biểu tượng của dân riêng Thiên Chúa, lại không đáp lại tình yêu ấy. Thành này đã từng được các ngôn sứ cảnh báo, đã từng nghe tiếng Thiên Chúa qua bao thời đại, nhưng lòng dân vẫn cứng cỏi, mù lòa và chai đá. “Những gì đem lại bình an” không phải là những liên minh chính trị, không phải là sức mạnh quân sự hay các nghi thức tôn giáo hình thức, mà chính là việc mở lòng ra để đón nhận Đức Giê-su, Con Thiên Chúa, là Đấng ban ơn cứu độ. Tuy nhiên, họ đã khước từ Ngài, âm mưu giết Ngài và cuối cùng đóng đinh Ngài trên thập giá.
Hình ảnh Đức Giê-su khóc cho thành thánh là một trong những khoảnh khắc cảm động nhất của Tin Mừng. Đó là giọt lệ không dành cho bản thân, mà cho những con người không biết mình đang đánh mất điều gì. Giống như một người mẹ chứng kiến đứa con mình đi vào con đường hư mất mà không thể níu kéo, Chúa Giê-su đau buồn vì dân thành đã đánh mất cơ hội cứu độ. Nước mắt của Chúa Giê-su cũng là lời mời gọi chúng ta suy xét lại cách sống đức tin của mình. Chúng ta có đang sống như những người nhận ra “giờ được Thiên Chúa viếng thăm” không? Chúng ta có thực sự khao khát bình an thật sự, hay đang lầm tưởng rằng bình an đến từ sự ổn định vật chất, thành công bên ngoài, hay các hình thức tôn giáo hời hợt?
Lời cảnh báo của Đức Giê-su về sự sụp đổ của Giê-ru-sa-lem thực tế đã ứng nghiệm vào năm 70 sau Công Nguyên, khi quân Rô-ma tàn phá thành, phá hủy Đền Thờ – nơi mà dân Do Thái tin là Thiên Chúa hiện diện. Nhưng hơn cả sự kiện lịch sử, đó là một bài học mang tính thiêng liêng và trường tồn cho mọi thế hệ. Bất cứ ai, bất cứ cộng đoàn nào, nếu đóng kín lòng trước ơn Chúa, nếu từ chối lắng nghe tiếng Ngài, nếu chỉ giữ đạo như một thói quen bề ngoài mà không để trái tim được biến đổi, thì sẽ sớm hay muộn cũng đi đến chỗ đổ vỡ, tan hoang, không khác gì thành Giê-ru-sa-lem xưa. Điều ấy nhắc chúng ta rằng, bình an thật chỉ đến khi Thiên Chúa ngự trị trong tâm hồn, khi chúng ta biết đón nhận tình yêu của Ngài và bước đi trong đường lối của Ngài.
Giữa một thế giới hỗn loạn và nhiều biến động như hôm nay, biết bao người vẫn đang đánh mất bình an bởi vì họ không nhận ra điều gì thực sự đem lại sự sống. Người ta chạy theo tiền bạc, danh vọng, quyền lực, khoái lạc, nghĩ rằng đó là bảo đảm hạnh phúc, nhưng rồi lại rơi vào hố sâu trống rỗng, lo âu và mệt mỏi. Bình an không đến từ bên ngoài, nhưng bắt đầu từ bên trong – nơi trái tim được hoà giải với Thiên Chúa, với tha nhân và với chính mình. Đức Giê-su vẫn đang “viếng thăm” mỗi người chúng ta mỗi ngày qua Lời Chúa, qua các Bí tích, qua anh chị em nghèo khó, qua tiếng lương tâm thì thầm nhắc nhở điều thiện hảo. Nhưng nếu chúng ta quá bận rộn, quá khép kín, hoặc quá chai lì với ơn thánh, thì làm sao có thể nhận ra Người?
Trong đời sống giáo dân hôm nay, lời Chúa mời gọi chúng ta nhìn lại bản thân, gia đình và cộng đoàn. Chúng ta có đang để Chúa bước vào trong từng chọn lựa của mình chưa? Chúng ta có thực sự mong muốn sống trong bình an của Chúa, hay chỉ đang tìm kiếm sự yên ổn theo kiểu thế gian? Nếu một gia đình không còn cầu nguyện chung, không còn tha thứ và yêu thương nhau, thì bình an bị đánh mất và đau khổ sẽ len vào. Nếu một người chỉ giữ đạo cho có hình thức, không quan tâm đến đời sống nội tâm, không đến với Thánh Thể, không lắng nghe Lời Chúa, thì làm sao có thể nhận ra “giờ Chúa viếng thăm”? Chúa vẫn đang đi ngang qua đời chúng ta, vẫn đang đứng trước cửa lòng ta mà gõ, nhưng chỉ ai mở lòng ra thì mới đón nhận được bình an thật.
Những giáo dân biết sống hiền lành, khiêm nhường, bác ái và trung thành trong cầu nguyện chính là những người đang để Triều Đại Thiên Chúa ngự trị nơi mình. Họ không chạy theo điều hào nhoáng, nhưng biết quý trọng giá trị thầm lặng của đời sống Kitô hữu: yêu thương, tha thứ, hy sinh, và tín thác vào Chúa.
Trong khi thế giới vẫn chạy theo hiệu quả, thành tích, thì người môn đệ Đức Giê-su lại được mời gọi sống chiều sâu, sống kết hiệp, sống lòng thương xót. Và khi sống như vậy, họ không chỉ tìm thấy bình an cho riêng mình, mà còn trở nên khí cụ đem bình an ấy đến cho người khác. Có thể họ không nổi bật giữa xã hội, nhưng họ là những viên đá sống động xây dựng Hội Thánh. Có thể họ âm thầm, nhưng họ làm đẹp lòng Thiên Chúa hơn tất cả những gì phô trương bên ngoài. Họ chính là những người biết nhận ra “những gì đem lại bình an” và nắm bắt được “giờ Thiên Chúa viếng thăm” đời mình.
Ước gì lời than khóc của Chúa Giê-su năm xưa không phải lặp lại nơi chúng ta hôm nay. Ước gì mỗi người tín hữu không bị che khuất bởi những ảo ảnh chóng qua, nhưng biết mở lòng ra để đón nhận ánh sáng thật. Và dù sống giữa thế giới đầy biến động, họ vẫn giữ được sự bình an đích thực vì biết đặt đời mình trong bàn tay yêu thương của Thiên Chúa. Bấy giờ, nước mắt của Chúa không còn là nước mắt đau buồn, mà là giọt lệ vui mừng vì con cái Người đã biết trở về, biết sống trong ánh sáng và bình an. Nguyện xin Chúa cho mỗi chúng ta biết sống mỗi ngày như một “giờ được viếng thăm”, để khi nhìn lại đời mình, ta không thấy tiếc nuối, nhưng thấy tràn ngập lòng tri ân vì đã không để lỡ mất giây phút nào của ân sủng. Và như thế, dù thế gian có đổi thay, bình an của Chúa vẫn mãi ở lại trong ta và lan toả ra cho thế giới.
Lm. Anmai, CSsR





















