Thứ Hai Tuần XXXIII Thường Niên
Thánh nữ Ê-li-sa-bet nước Hung-ga-ri, lễ nhớ
1Mcb 1,10-15.41-43.54-57.62-64; Lc 18,35-43
LÒNG TIN MỞ MẮT TÂM HỒN VÀ BIẾN ĐỔI CUỘC ĐỜI

Tin Mừng hôm nay kể lại cuộc gặp gỡ cảm động giữa Chúa Giêsu và người mù bên vệ đường thành Giê-ri-khô, một trình thuật ngắn gọn nhưng dày đặc về chiều sâu của đức tin, lòng thương xót, sự kiên trì, và ơn biến đổi toàn diện đời sống. Trước hết, chúng ta hãy chiêm ngắm bối cảnh Tin Mừng: Chúa Giêsu đang trên đường tiến về Giêrusalem – nơi Người sẽ chịu thương khó và chịu chết – thì đi ngang qua thành Giê-ri-khô, một thành phố cổ nổi tiếng, nằm ở cửa ngõ dẫn lên thủ đô tôn giáo của dân Do Thái. Trên con đường ấy, có một người mù – vô danh, nghèo khổ – ngồi bên vệ đường, làm cái việc thường nhật: ăn xin. Không ai chú ý đến anh ta, anh chỉ là một con người bị xã hội bỏ quên, bị gạt ra bên lề. Nhưng hôm nay, một điều phi thường xảy đến: anh nghe thấy đám đông đi ngang qua và được báo rằng Đức Giêsu Na-da-rét đang đến.
Điều kỳ lạ là, người mù ấy – dù không thấy – lại nhận ra nhiều điều hơn cả những người sáng mắt đang đi cùng Chúa Giêsu. Anh đã kêu lên: “Lạy ông Giêsu, Con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi!” – một lời cầu khẩn không chỉ là tiếng van xin của kẻ nghèo, mà còn là lời tuyên xưng đức tin sâu sắc. Khi gọi Chúa là “Con vua Đavít”, anh mù đã nhìn nhận Chúa là Đấng Mêsia, là Đấng Cứu Thế mà dân Israel hằng mong đợi. Điều đó cho thấy anh không chỉ mù về thể lý, mà lại có đôi mắt đức tin sáng hơn nhiều người khác. Anh tin, và lòng tin ấy là động lực khiến anh vượt qua mọi rào cản.
Thật vậy, anh không để mình bị cản trở bởi đám đông. Dù bị quát nạt, bị bắt im lặng – như thể xã hội muốn đẩy anh trở về vị trí vô hình, không được phép lên tiếng – nhưng anh càng kêu lớn hơn: “Lạy Con vua Đa-vít, xin dủ lòng thương tôi!” Ở đây, ta thấy sự kiên trì không mệt mỏi, một đức tin sống động và mãnh liệt không dễ bị dập tắt.
Đó là đức tin không chỉ nằm trong lý trí, mà được nuôi dưỡng bằng lòng trông cậy và niềm khao khát gặp được Thiên Chúa. Đó cũng là hình ảnh của bao nhiêu con người trong nhân loại này, những người đang sống trong bóng tối của đau khổ, cô đơn, bệnh tật, nghèo đói, bị gạt ra bên lề, nhưng vẫn cất tiếng kêu cầu lòng Chúa xót thương. Và Chúa Giêsu, dù đang trên hành trình cứu độ mang tính toàn thể, vẫn dừng lại vì một người duy nhất. “Đức Giêsu dừng lại.”
Một hành động đầy tình người. Người không bao giờ quá bận để nghe tiếng kêu của ai đó. Thiên Chúa luôn sẵn sàng lắng nghe những lời khẩn nài phát xuất từ đáy lòng. Người truyền dẫn anh mù đến, và hỏi một câu vừa bất ngờ vừa thân tình: “Anh muốn tôi làm gì cho anh?” Dù biết rõ nỗi khốn khổ của anh, nhưng Chúa vẫn hỏi để tôn trọng tự do của anh, để anh được diễn tả ước muốn của mình một cách rõ ràng, ý thức và đầy xác tín. Anh mù không xin tiền, không xin danh vọng hay tiện nghi, mà chỉ xin một điều duy nhất: “Lạy Ngài, xin cho tôi nhìn thấy được.” Đó là lời cầu xin đúng chỗ và đúng lúc. Không gì quý hơn ánh sáng, không gì cần hơn sự sáng trong cuộc đời đang tăm tối.
Chúa Giêsu đã ban cho anh điều anh xin, không vì anh đáng, mà vì anh tin. Người nói: “Anh nhìn thấy đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.” Một lần nữa, Tin Mừng nhấn mạnh: đức tin là yếu tố quyết định trong mối tương quan giữa Thiên Chúa và con người. Không phải quyền phép của Chúa bị giới hạn, mà chính đức tin mở cánh cửa cho ân sủng tuôn trào. Người mù đã không chỉ được sáng mắt, mà còn được biến đổi hoàn toàn: từ một người bị gạt bên lề, anh trở thành môn đệ, theo Chúa “vừa đi vừa tôn vinh Thiên Chúa.” Anh trở thành chứng nhân sống động của lòng thương xót Thiên Chúa, và nhờ đó, “toàn dân cất tiếng ngợi khen Thiên Chúa.” Một người được chữa lành đã lan tỏa đức tin cho cả cộng đoàn, vì đức tin đích thực luôn sinh hoa trái.
Hình ảnh người mù được sáng mắt là một biểu tượng sâu sắc của hành trình đức tin. Ai trong chúng ta cũng từng – hay đang – sống trong những hình thức “mù lòa” nào đó: mù vì ích kỷ, vì thành kiến, vì ganh tị, vì vô cảm trước nỗi đau người khác, vì ham mê vật chất, vì để cho bóng tối của tội lỗi che lấp ánh sáng của Chúa.
Thật đáng buồn khi nhiều người có mắt thể lý nhưng lại mù lòa tâm linh, sống thờ ơ, không thấy Thiên Chúa đang hiện diện trong đời sống mình, không nhận ra tha nhân là hình ảnh của Thiên Chúa, không nhìn thấy được giá trị đích thực của tình yêu, tha thứ và lòng xót thương. Chúng ta cần học nơi người mù trong Tin Mừng: biết khao khát ánh sáng, biết can đảm kêu xin, biết kiên trì vượt qua mọi cản trở, và biết tin tưởng vào lòng thương xót của Chúa. Đức tin ấy là điều thánh nữ Ê-li-sa-bet nước Hung-ga-ri đã sống cách tuyệt vời trong cuộc đời mình. Là một công chúa, một hoàng hậu giàu có, ngài không để địa vị che mờ mắt tâm hồn, nhưng đã dùng cả đời mình để phục vụ người nghèo, chăm sóc người bệnh, nuôi dưỡng trẻ mồ côi, và cuối cùng, từ bỏ tất cả để sống đời tận hiến. Ngài là chứng nhân cho thấy: đôi mắt tâm linh khi được mở ra bởi đức tin sẽ nhìn thấy Chúa nơi những người bé mọn nhất. Như người mù thành Giê-ri-khô, thánh Ê-li-sa-bet cũng đã kêu cầu lòng thương xót và đã nhận được ơn sáng soi tâm hồn, để sống một cuộc đời tràn đầy yêu thương và dâng hiến.
Và hôm nay, Tin Mừng ấy vẫn vang vọng giữa lòng cuộc sống chúng ta. Mỗi người tín hữu đều được mời gọi nhìn lại đời sống đức tin của mình: tôi có đang sống trong ánh sáng hay trong bóng tối? Tôi có khao khát được gặp Chúa hay đang bằng lòng với đời sống đạo nhạt nhòa? Tôi có can đảm cầu nguyện từ đáy lòng, dám vượt qua những tiếng nói muốn dập tắt đức tin trong tôi – như người mù đã vượt qua đám đông cản trở? Tôi có tin rằng lòng thương xót của Chúa vẫn đang hoạt động trong thế giới hôm nay, nơi từng góc tối của cuộc đời tôi?
Và hơn hết, tôi có dám để mình được Chúa biến đổi, được sáng mắt, để rồi đứng lên, theo Người và trở nên nhân chứng cho thế giới? Là người giáo dân giữa đời, lời mời gọi ấy thiết thực hơn bao giờ hết. Trong gia đình, nơi công sở, trong giáo xứ, tôi có thể là ánh sáng hay là bóng tối cho người khác. Tôi có thể là người thắp lên niềm hy vọng hay là kẻ dập tắt lửa tin nơi tha nhân. Đôi khi, chỉ cần một ánh mắt cảm thông, một lời khích lệ, một cử chỉ tha thứ, hay một hành động bác ái âm thầm, cũng đủ để đem lại ánh sáng cho ai đó đang lầm than. Đức tin không phải là một ý niệm trừu tượng, nhưng là một động lực sống cụ thể. Người giáo dân được mời gọi sống đức tin trong mọi hoàn cảnh: trong bổn phận làm cha mẹ, làm người lao động, trong các thử thách của đời sống vợ chồng, trong những gian nan khi giữ đạo giữa một xã hội đầy cám dỗ. Và như thánh Ê-li-sa-bet, hãy sống đức tin bằng hành động yêu thương, phục vụ, hy sinh cho người khác. Dù bạn là ai, làm nghề gì, ở đâu – bạn cũng có thể trở nên ánh sáng, nếu bạn để cho Chúa Giêsu chữa lành sự mù lòa trong tâm hồn, và bước theo Người với niềm tin không lay chuyển.
Lm. Anmai, CSsR



















