Thứ Ba Tuần XXXI Thường Niên
Thánh Ca-rô-lô Bô-rô-mê-ô, Giám mục, lễ nhớ
Rm 12,5-16a; Lc 14,15-24
PHÚC CHO AI ĐƯỢC DỰ TIỆC TRONG NƯỚC THIÊN CHÚA

Trong đoạn Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu dùng hình ảnh một bữa tiệc linh đình để nói về Nước Trời. Một người đồng bàn với Người thốt lên lời ngưỡng mộ: “Phúc cho kẻ sẽ được ăn tiệc trong nước Thiên Chúa!” Câu nói này tưởng như là một lời ngợi ca đúng đắn và đạo đức, nhưng Chúa Giêsu đã nhân đó kể một dụ ngôn sâu sắc, đầy thách thức về những người được mời mà lại từ chối tham dự bữa tiệc. Dụ ngôn ấy không chỉ đơn thuần là một câu chuyện, mà là một mặc khải về lòng quảng đại của Thiên Chúa, cũng như sự hững hờ, thờ ơ và mù quáng của con người trước ơn cứu độ. Dụ ngôn mở đầu bằng hình ảnh một người dọn tiệc lớn và đã mời nhiều khách. Điều đặc biệt là không phải tới giờ mới mời, mà họ đã được mời từ trước. Nghĩa là lời mời đã được gửi đến từ lâu, và giờ là lúc thực hiện lời mời ấy. Nhưng đáng tiếc thay, từng người một đều xin kiếu, mỗi người một lý do tưởng như chính đáng: người thì mua đất, người thì mua bò, người thì mới cưới vợ. Những lý do ấy thoạt nghe có vẻ hợp lý, là những việc đời thường quan trọng, thậm chí cần thiết. Nhưng đối với Chúa Giêsu, đó là biểu hiện của một thái độ ưu tiên sai lạc, đặt những giá trị đời này lên trên ơn gọi của Nước Trời. Cả ba lý do đều là những biểu tượng cho ba loại dính bén lớn nhất cản trở con người đến với Thiên Chúa: của cải, công việc, và các mối tương quan. Cái mới mua, cái mới cưới đều là những điều tốt đẹp, nhưng khi chúng trở thành rào cản để từ chối ân ban của Thiên Chúa, thì chúng không còn là ơn phúc mà trở thành chướng ngại. Điều đó cho thấy Nước Trời không dành cho những ai chỉ biết chăm lo cho mình, bận tâm với thế gian, mà là dành cho những ai biết sống trong tư thế sẵn sàng và trân trọng lời mời gọi của Thiên Chúa.
Thái độ của những khách được mời còn nói lên một sự kiêu ngạo tinh vi. Họ coi bữa tiệc như một điều phụ tùy, họ nghĩ họ có thể đến hay không đến cũng chẳng sao. Điều này khiến chúng ta liên tưởng đến thái độ của nhiều người thời nay trước ân sủng: không từ chối trắng trợn, nhưng trì hoãn, viện lý do, và thờ ơ. Dụ ngôn cho thấy Thiên Chúa không ngừng mời gọi, nhưng con người lại không sẵn sàng đáp lại. Và nếu ta không tỉnh thức, lời mời ấy có thể bị rút lại, và ta bị loại khỏi bữa tiệc thiên quốc. Thiên Chúa không ép buộc ai, nhưng cũng không để bữa tiệc của Người bị bỏ trống. Thật xúc động khi nghe phần tiếp theo của dụ ngôn: người chủ nhà sai đầy tớ đi ra các quảng trường, các ngõ hẻm, mời những người hành khất, tàn tật, đui mù và què quặt vào. Đây là hình ảnh của lòng thương xót vô biên, của một tình yêu không loại trừ, không thiên vị. Những người bị xã hội loại ra ngoài lề, những người bị coi là ô uế hay vô dụng, thì lại chính là những kẻ được ngồi vào bàn tiệc của Thiên Chúa. Điều này nhấn mạnh rằng Nước Trời không chỉ dành cho người giàu có, thông thái hay đạo đức bên ngoài, mà cho tất cả những ai biết mở lòng, biết đón nhận ân sủng cách khiêm hạ.
Câu kết của dụ ngôn thật nghiêm khắc và đáng sợ: “Tôi bảo cho các người biết: không một ai trong những kẻ đã được mời, sẽ được nếm bữa tiệc của tôi”. Đây không phải là một lời trừng phạt hằn học, nhưng là sự thật về hậu quả của việc khước từ Thiên Chúa. Khi con người từ chối tình yêu Thiên Chúa, họ tự tách mình ra khỏi sự sống đời đời. Họ không bị loại trừ vì Thiên Chúa bất công, nhưng vì chính họ chọn từ chối bữa tiệc của ân sủng. Qua dụ ngôn này, Chúa Giêsu cảnh tỉnh chúng ta về thái độ đức tin hời hợt, về sự dính bén với thế gian làm lu mờ tiếng gọi của Thiên Chúa. Đồng thời, Người cũng mở ra niềm hy vọng cho những ai bị loại trừ, cho những người tội lỗi, những người bé mọn mà biết khiêm hạ đón nhận tình yêu thương của Chúa. Dụ ngôn cũng hàm chứa một lời mời gọi chúng ta hãy là những người đầy tớ trung tín, biết đi mời gọi tha nhân đến với bàn tiệc ân sủng, không ngại khó khăn, không phân biệt, nhưng với lòng yêu thương như chính người chủ đã sai mình đi.
Trong ánh sáng của Tin Mừng hôm nay, hình ảnh Thánh Ca-rô-lô Bô-rô-mê-ô trở nên sống động và đầy cảm hứng. Ngài là mẫu gương của một vị mục tử biết lắng nghe và thi hành lời mời gọi của Thiên Chúa cách trọn vẹn. Sinh ra trong một gia đình quý tộc, có địa vị và của cải, Thánh nhân vẫn chọn con đường từ bỏ để sống trọn vẹn cho Chúa và cho Giáo Hội. Trong thời điểm Giáo Hội gặp khủng hoảng, nhất là sau Công đồng Trentô, Thánh nhân dấn thân vào công cuộc canh tân đời sống giáo sĩ và giáo dân. Ngài không ngại đối diện với khó khăn, chống đối, thậm chí cả hiểm nguy tính mạng. Khi nạn dịch hạch hoành hành tại Milan, ngài không trốn chạy như nhiều người, nhưng ở lại để chăm sóc bệnh nhân, an ủi người hấp hối, tổ chức cứu trợ cho người nghèo. Ngài chính là hiện thân của người đầy tớ trung thành, biết đi ra các ngõ hẻm của cuộc đời để đưa người ta đến với Chúa. Nhờ sự thánh thiện và lòng nhiệt thành mục vụ, ngài đã trở nên dấu chỉ sống động của tình yêu Thiên Chúa giữa thế gian.
Nhìn lại cuộc sống hôm nay, chúng ta nhận ra lời mời gọi dự tiệc của Thiên Chúa vẫn đang vang lên từng ngày trong cuộc sống mỗi người. Tiệc cưới của Con Chiên không chỉ ở đời sau, mà khởi đầu từ ngay đời này, nơi Thánh Lễ, nơi Lời Chúa, nơi các bí tích, và nơi tình huynh đệ bác ái giữa chúng ta. Nhưng đáng tiếc thay, không ít lần chúng ta cũng giống như những người được mời mà lại viện cớ từ chối: vì công việc, vì tiền bạc, vì vui chơi, vì đam mê cá nhân. Chúng ta trì hoãn đến nhà thờ, trì hoãn cầu nguyện, trì hoãn việc lành, trì hoãn sự hoán cải. Có bao lần chúng ta nghe Lời Chúa gọi, nhưng lại gác sang một bên vì “chưa tiện”, vì còn “bận việc”. Chúng ta cần xét lại: điều gì đang chiếm chỗ ưu tiên trong lòng ta? Điều gì đang ngăn cản ta đến với Chúa? Nếu cứ mãi khước từ lời mời của Thiên Chúa, liệu ta có còn cơ hội khác không? Đồng thời, dụ ngôn cũng mời gọi ta nhìn những người xung quanh bằng ánh mắt cảm thông và yêu thương. Có thể họ là những người nghèo, bệnh tật, bị loại trừ, thất bại, nhưng nếu họ mở lòng ra cho Chúa, họ sẽ được vào dự tiệc trước cả chúng ta. Là Kitô hữu, ta cũng được mời gọi trở thành những người đầy tớ biết đi mời người khác đến với Chúa: bằng đời sống gương mẫu, bằng lời nói nâng đỡ, bằng hành động bác ái cụ thể. Như Thánh Ca-rô-lô Bô-rô-mê-ô, ta được mời gọi sống đức tin cách mạnh mẽ, không thỏa hiệp, không mệt mỏi, nhưng hăng say đem Chúa đến cho tha nhân. Đó không chỉ là sứ mạng của các linh mục hay tu sĩ, mà của mọi người đã chịu phép Rửa. Hãy xin Chúa ban cho ta một trái tim rộng mở, biết đặt ưu tiên đúng chỗ, biết quý trọng ân sủng thiêng liêng hơn những tiện nghi trần thế, biết khao khát được dự tiệc trong Nước Chúa hơn bất cứ cuộc vui nào đời này. Hãy đến dự tiệc ân sủng hôm nay, nơi Bàn Thánh, nơi Tình Yêu, nơi có Chúa đang chờ ta. Và đừng quên, chính hôm nay là lúc lời mời được gởi đến, đừng trì hoãn, vì có thể mai này lời mời ấy không còn nữa.
Lm. Anmai, CSsR



















