CHÚA NHẬT XXX THƯỜNG NIÊN
Hc 35,12-14.16-18; 2Tm 4,6-8.16-18; Lc 18,9-14
LỜI CẦU NGUYỆN CỦA TẤM LÒNG KHIÊM NHƯỜNG

Lạy Chúa Giêsu, trong giờ phút linh thiêng này, khi chúng con quỳ trước Thánh Thể Chúa, tâm hồn chúng con không chỉ dâng lên sự cảm tạ, mà còn là một sự suy ngẫm sâu sắc về những lời dạy của Chúa trong Tin Mừng hôm nay. Những lời này không chỉ là một bài học về cầu nguyện, mà còn là một lời cảnh tỉnh về thái độ sống trong mối quan hệ của chúng ta với Thiên Chúa và với tha nhân. Qua dụ ngôn về người Pha-ri-sêu và người thu thuế, Chúa Giêsu không chỉ muốn dạy chúng con cách cầu nguyện đúng đắn, mà còn muốn chúng con nhận thức rõ ràng về sự khiêm nhường, về sự công chính thực sự trước mặt Thiên Chúa.
Trong bài Tin Mừng hôm nay (Lc 18,9-14), Chúa Giêsu kể cho chúng ta nghe về hai con người lên đền thờ cầu nguyện. Một người thuộc nhóm Pha-ri-sêu, người còn lại là một thu thuế. Cả hai đều đến cầu nguyện trước mặt Thiên Chúa, nhưng thái độ của họ khác nhau hoàn toàn. Người Pha-ri-sêu đứng thẳng, nguyện thầm rằng: “Lạy Thiên Chúa, xin tạ ơn Chúa, vì con không như bao kẻ khác: tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia.” Người này tự hào về bản thân, khoe khoang những điều tốt đẹp mà mình đã làm: ăn chay mỗi tuần hai lần, dâng một phần mười thu nhập cho Chúa. Ông tự cho mình là người công chính, và so sánh bản thân mình với người thu thuế, để thấy mình thật sự xứng đáng hơn trong mắt Thiên Chúa.
Nhưng ngay sau đó, Chúa Giêsu mô tả thái độ của người thu thuế. Người thu thuế này đứng đằng xa, không dám ngước mắt lên trời, nhưng chỉ biết đấm ngực và cầu xin: “Lạy Thiên Chúa, xin thương xót con là kẻ tội lỗi.” Người thu thuế không khoe khoang những hành động tốt lành của mình, mà chỉ dâng lên Chúa một trái tim khiêm nhường, nhận thức rõ ràng về sự yếu đuối và tội lỗi của bản thân. Đó là một lời cầu nguyện của sự thống hối, của sự ăn năn chân thành, không tự cho mình là công chính, mà hoàn toàn cậy nhờ vào lòng thương xót vô biên của Thiên Chúa.
Với dụ ngôn này, Chúa Giêsu muốn chỉ ra rằng sự công chính không đến từ việc khoe khoang những hành động bên ngoài, mà là từ một trái tim khiêm nhường và thành tâm cầu xin Thiên Chúa thương xót. Chúa Giêsu kết luận: “Người này, khi trở xuống mà về nhà, thì đã được nên công chính rồi; còn người kia thì không. Vì phàm ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.” Điều này nhấn mạnh rằng sự công chính thật sự không phải là do chúng ta tự tạo ra bằng những công việc bên ngoài, mà là do Thiên Chúa ban cho, nếu chúng ta biết hạ mình, biết nhận ra sự yếu đuối và khiêm nhường trong mối quan hệ với Ngài.
Chúa Giêsu không phủ nhận những việc làm tốt lành mà người Pha-ri-sêu đã thực hiện: việc ăn chay, dâng phần mười thu nhập… nhưng Ngài muốn nhấn mạnh rằng nếu những hành động đó không được thực hiện với một trái tim khiêm nhường và sự nhận thức về tội lỗi, thì chúng sẽ trở thành vô nghĩa trước mặt Thiên Chúa. Chúa Giêsu không chỉ dạy chúng ta cách cầu nguyện, mà còn dạy chúng ta cách sống: sống trong sự khiêm nhường, nhận thức được sự yếu đuối và tội lỗi của mình, và luôn cậy nhờ vào lòng thương xót vô bờ của Thiên Chúa.
Thực tế, dụ ngôn này rất phù hợp với đời sống của chúng ta hôm nay. Trong một xã hội mà thành công, danh tiếng và của cải thường được coi là thước đo giá trị của con người, chúng ta dễ dàng rơi vào cám dỗ của sự tự cao, tự mãn, tự hào về những thành tích và công đức của mình. Chúng ta có thể sống một cuộc đời đầy những việc làm tốt, nhưng nếu không có sự khiêm nhường, nếu không nhận thức rõ ràng về sự yếu đuối và tội lỗi của mình, thì tất cả những việc đó sẽ trở thành phù phiếm. Cách sống mà Chúa Giêsu dạy chúng ta là một cách sống không chỉ nhìn vào bên ngoài mà là một cách sống từ trong tâm hồn, nơi mà Thiên Chúa nhìn thấy mọi sự.
Lời dạy của Chúa Giêsu hôm nay cũng nhắc nhở chúng ta về sự tha thứ và lòng thương xót. Người thu thuế trong dụ ngôn không tự cho mình là công chính, mà luôn nhận ra mình là kẻ tội lỗi cần đến sự tha thứ của Thiên Chúa. Đây là thái độ mà chúng ta cần học hỏi trong cuộc sống hằng ngày, để mỗi khi cầu nguyện, chúng ta không chỉ xin Chúa ban ơn lành, mà còn dám nhìn nhận và thú nhận những yếu đuối của mình. Chúng ta cần sự khiêm nhường để nhận ra rằng, dù có làm gì đi nữa, chúng ta luôn cần sự thương xót và ân sủng của Thiên Chúa.
Nhớ lại hình ảnh của Thánh Callitus I, Giáo hoàng và Tử đạo, người mà chúng ta kính nhớ hôm nay, chúng ta thấy ngài là một tấm gương sáng về sự khiêm nhường và lòng trung tín với Thiên Chúa. Mặc dù là một Giáo hoàng, nhưng Thánh Callitus I không tìm kiếm quyền lực hay danh vọng cho mình. Ngài luôn sống trong sự phụng sự Thiên Chúa và phục vụ Giáo Hội với một trái tim khiêm tốn, luôn nhận thức rằng ngài chỉ là một công cụ trong tay Thiên Chúa. Ngài đã sống một đời sống đầy hy sinh và khiêm nhường, thậm chí đã chịu tử đạo vì đức tin vào Chúa Giêsu. Hình ảnh của ngài là một minh chứng cho lời dạy của Chúa Giêsu về sự công chính đến từ lòng khiêm nhường và sự phụng sự tha nhân.
Lạy Chúa Giêsu, khi chúng con quỳ trước Thánh Thể Chúa hôm nay, xin giúp chúng con học theo gương của Chúa và của Thánh Callitus I, để luôn sống trong sự khiêm nhường và nhận thức về sự tội lỗi của mình. Xin cho chúng con không bao giờ tự hào về những công việc tốt lành của mình, mà luôn cậy nhờ vào lòng thương xót của Thiên Chúa. Xin cho chúng con biết sống mỗi ngày trong sự tôn kính và yêu thương, và khi cầu nguyện, luôn dâng lên Thiên Chúa một trái tim khiêm nhường và sám hối, để chúng con có thể đón nhận ân sủng và sự công chính mà Ngài ban cho. Amen.
Lm. Anmai, CSsR




















