Vào một buổi sáng Chúa nhật mùa đông tại một vùng cao phía Bắc, một nhóm những người cải tạo công giáo quây quần bên nhau, chia sẻ Lời Chúa với bài dụ ngôn về người Samarita nhân lành. Họ trao đổi với nhau và tìm cách áp dụng tinh thần yêu thương vào cuộc sống hằng ngày. Thế nhưng, thực tế là cuộc sống của họ quá kham khổ, quá thiếu thốn… thế thì cho đi bằng cách nào đây ? Căn phòng không đủ ấm vì từng cơn gió lạnh thổi tới. Một người trong nhóm trên người chỉ có một bộ quần áo mỏng manh, đang ngồi mà cứ run lập cập. Bên cạnh đó, một người khác lại khoác lên người một chiếc áo ấm và một chiếc mềm. Và thế là, trong lúc mọi người bàn luận về cách thức làm thế nào để tương trợ lẫn nhau, người có chiếc mền đột nhiên đứng dậy, tiến đến và choàng chiếc mềm lên người bạn đang run vì rét. Cử chỉ của người này đã gây được một ấn tượng mạnh mẽ cho cả nhóm và đó là lời giải đáp hay hơn bất cứ lời nào họ có thể nói ra để chia sẻ.
Và cũng từ mẩu chuyện này, chúng ta đi vào đoạn Tin Mừng Chúa nhật hôm nay. Thực vậy, chúng ta thường nói: Con người đầu đội trời, chân đạp đất, vì thế sống trên đời chúng ta có hai bổn phận phải chu toàn, đó là mến Chúa và yêu người. Hai bổn phận này phải luôn luôn đi đôi với nhau, như hai mặt của một đồng tiền. Nói cách khác, đó chỉ là hai phương diện của một giới luật duy nhất, giới luật yêu thương. Chúng ta không thể cầu nguyện và gắn bó mật thiết với Chúa, nếu như chúng ta không đối xử với những người bên cạnh chúng ta bằng những hành động bác ái.
Thánh Gioan Tông đồ đã xác quyết: “Nếu ai nói rằng mình kính mến Chúa là lại ghét bỏ anh em, thì quả thật kẻ ấy chỉ là một tên nói dối, bởi vì hắn ta không thể kính mến Chúa là Đấng hắn chẳng hề trông thấy bao giờ, nếu hắn không yêu thương anh em, là những người hắn luôn thấy được”. Chính Đức Kitô cũng đã dạy: “Ai kính mến Thiên Chúa thì cũng phải yêu thương anh em”. Hai lệnh truyền này tương quan mật thiết với nhau đến nỗi nếu chúng ta không yêu thương anh em thì chẳng bao lâu chúng ta sẽ không còn kính mến Thiên Chúa nữa. Có một câu danh ngôn đã bảo: “Tôi tìm kiếm Thiên Chúa, nhưng làm sao thấy được bởi vì Ngài là Đấng thiêng liêng. Thế nhưng, khi tôi tìm kiếm người anh em, thì tôi sẽ gặp được chính Thiên Chúa”. Trong Phúc Âm, rất nhiều lần Chúa Giêsu đã đồng hoá mình với những người anh em nghèo khổ: Mỗi khi chúng ta cho người đói được ăn, người khát được uống, người trần trụi được mặc, người đau yếu và bị cầm tù được viếng thăm là chúng ta đã làm cho chính Chúa vậy.
Thế nhưng, việc yêu thương tha nhân của chúng ta thường lại gặp thất bại từ đầu ngay trong chính gia đình của chúng ta. Không yêu thương những người thân cận ruột thịt, thì chắc chắn chúng ta cũng sẽ khó mà yêu thương những kẻ xa lạ cho được. Vậy chúng ta đã dành tình yêu thương cho những người thân cận trong gia đình thế nào ? Thực tế cho thấy là yêu người ngoài đôi khi dễ hơn yêu người trong nhà… Người trong nhà ngày nào cũng đối mặt với nhau, ăn ở nghỉ ngơi cùng với nhau cho nên đôi khi ta không còn trân trọng, đôi khi ta xem thường, đôi khi ta dửng dưng trước người trong gia đình. Còn người xa lạ chỉ gặp có một vài lần, giúp họ xong, được người ta cám ơn thì lòng mình thấy sảng khoái, vinh hạnh vì đã làm được việc tốt. Nhưng, nếu chúng ta đem họ về sống với chúng ta lâu ngày dài tháng thì liệu chúng ta có còn có thái độ tốt như thế nữa không ?
Dấu chỉ và bộ đồng phục của người môn đệ Chúa phải là lòng bác ái, và ngôn ngữ của người Kitô hữu, thứ ngôn ngữ mà nhờ đó bất cứ ai cũng có thể hiểu được về Thiên Chúa và về bản thân chúng ta, đó phải là ngôn ngữ của tình yêu thương.
Qua lời dạy hôm nay Chúa muốn cho ta hiểu rằng tình yêu là quan trọng nhất. Tình yêu là giới răn đứng hàng đầu trong các giới răn. Mọi lề luật đều phải hướng đến tình yêu. Ai chu toàn tình yêu là chu toàn lề luật. Như câu kết của kinh Mười điều răn: Mười điều răn ấy tóm về hai điều này mà nhớ: Trước kính mến một Thiên Chúa trên hết mọi sự. Sau lại yêu người như mình ta vậy.
Lạy Chúa, xin dạy con biết yêu mến Chúa và yêu thương mọi người như Chúa dạy.