Cách đây hơn 2000 năm, tại các nước Đông Phương, đặc biệt là ở Do Thái, do nước rất khan hiếm và điều kiện về nước sạch không có, nên các bệnh về mắt cũng rất phổ biến. Thời ấy, đau mắt, nhiễm trùng mắt là điều dễ dàng đi đến hư mắt, mù mắt vì có lẽ các thầy thuốc thời ấy chưa có đủ trình độ để chữa các bệnh về mắt. Hôm nay chúng ta cùng chứng kiến một anh mù ở ngoài thành Giê-ri-khô và một ông thầy chữa bệnh mắt chỉ bằng lời của mình. Quả là có một không hai trong y văn thế giới.
Câu chuyện đó thế này : có một anh mù đang ngồi ở vệ đường. Đôi mắt anh ta không thể mở được, nên anh ta đành ở bên lề cuộc sống, anh ngồi bên lề đường, không thể hòa cùng mọi người để có những bước chân thong dong trên đường. Anh ta còn phải trông chờ vào những của bố thí dư thừa để nuôi sống bản thân. Anh ta cũng ngóng trông những tin tức dư thừa để theo dõi tình hình chung quanh một chút ít nào đó.
Anh cũng muốn hòa với mọi người bước trên đường cuộc sống, nên khi được Đức Giêsu hỏi : “anh muốn tôi làm gì cho anh ?” (câu 51 ), không cần suy nghĩ lâu, anh trả lời ngay: “Thưa thầy, xin cho tôi nhìn thấy được”. Anh không xin tiền bạc hay của nuôi thân. Anh đã vất tấm áo choàng là cái quý giá của mình, nhảy chồm lên, vượt khỏi tình trạng bất động, bên lề đường, bên lề cuộc sống. Cú nhảy là bước chân đầu tiên để bước vào con đường của cuộc đời mới. Mặc dù đôi mắt thể chất chưa được sáng nhưng mắt tâm hồn anh đã mở ra, đã nhìn thấy Đấng sẽ mở mắt cho anh.
Mỗi người chúng ta ai cũng có đôi mắt, là một tuyệt tác của thiên nhiên, là cửa ngỏ tâm hồn. Nhưng vì chúng ta sử dụng quá nhiều để nó trở nên quá bình thường, cho đến đỗi nhiều khi chúng ta không còn biết quí trọng nó nữa, thậm chí nhiều khi chúng ta quên mất đi sự hiện diện của cái tuyệt tác này. Khi nào mà đôi mắt có vấn đề, khi đó chúng ta mới cảm thấy phải chú ý, mới cảm thấy sự quý giá của nó.
Cái cửa ngỏ của tâm hồn đó nhiều khi cũng bị chúng ta đóng kín nó lại, không cho nó nhìn thấy những điều cần phải thấy, không cho nó nhìn thấy hướng đi đúng đắn để mà đi. Chúng ta muốn ngồi bên lề cuộc sống để hưởng thụ, bất chấp những tiếng xôn xao của cuộc đời, bất chấp những bước chân của sự thật, bất chấp lời mời gọi đứng lên của Thiên Chúa. Chúng ta cố bám lấy chiếc áo choàng của sự ích kỷ để tìm tư lợi bản thân, áo choàng của sự nóng nẩy, cố chấp để không thể nghe được tiếng mời gọi thống thiết. Áo choàng của sự ghen tương đố kỵ, để không thể bước chân trên con đường yêu thương và chấp nhận người khác ở bên cạnh. Chúng ta cũng không thể vượt qua được sự tự ái quá lớn của bản thân, vì chiếc áo choàng đó quá nặng nề làm trì trệ bản thân. Chính vì thế, chúng ta không thể nào có được cú nhảy vọt như anh mù trong bài phúc âm hôm nay. Nhiều lần Chúa đến bên cạnh, hỏi ý kiến, nhưng chúng ta không dám mở lời xin cho được sáng mắt, vì sợ phải bỏ đi chiếc áo choàng “cố hữu” của mình. Chúng ta cũng sợ phải bước đi theo Chúa, vì con đường của Ngài là con đường Thập Giá, con đường vâng phục Thánh Ý Thiên Chúa, và là con đường yêu thương.
Chúng ta sợ phải vất đi chiếc áo choàng bản thân mình, nên nhiều lần không nhận ra được Ngài trong đám đông qua lại của cuộc đời. Chúng ta vẫn mở mắt nhìn nhưng không thấy gì, vì chỉ thấy chiếc áo choàng của bản thân và những lợi lộc đang chứa trong đó. Nếu như thế thì cửa ngỏ tâm hồn mình đã tự đóng lại, vậy thì cái tuyệt tác của thiên nhiên đã phí đi nơi con người của chúng ta.
Chẳng lẽ con đường mà Đức Giêsu bước đi cùng với bao nhiêu người đã từng bước theo, không phải là con đường của chúng ta sao? Chẳng lẽ chúng ta chịu ngồi lì bên lề cuộc sống mãi như thế sao? Vậy thì tương lai mai sau, kết thúc cuộc đời chúng ta cũng đành chịu ngồi bên lề thiên đàng, chứ không chịu vào con đường hạnh phúc mà Thiên chúa mời gọi mỗi người cùng chung hưởng . Như thế thì cuộc sống đời người buồn thay !
Xin Chúa mở mắt tâm hồn để chúng con nhìn thấy đường đi của Ngài và can đảm bước theo Ngài