CHÚA NHẬT V TN B   (Mc 1,29-39 )

Cũng khoảng cách đây chừng hơn 15 năm về trước, trong một buổi lễ, tôi thấy có một số thầy dòng mặc áo trùng trắng và đeo cây Thánh Giá màu đỏ thật to trước ngực. Cây Thánh Giá tương đối to so với phần ngực áo xem ra không được cân đối lắm. Nhưng chính điều đó khiến tôi tò mò tìm hiểu và biết được rằng : Biểu tượng thánh giá đỏ ngay giữa ngực áo chính là dấu hiệu để nhận ra những tu sĩ thuộc dòng Camillô (dòng Tá viên mục vụ bệnh nhân). Với lựa chọn đem niềm vui, sự an ủi và nâng đỡ người đau bệnh và hoạt động phục vụ tha nhân chủ yếu liên quan đến y tế.

Nhắc đến các tu sĩ dòng Camillô, nhiều người vẫn vui tính gọi đây là “dòng bệnh viện”. Sự hiện diện của dòng tại Việt Nam là một quá trình gắn bó với những cảnh đời đau ốm, cần sự giúp đỡ. Hiện nay, dòng có khoảng 100 thành viên, phần lớn đã và đang tham gia giúp đỡ người nghèo và người bệnh ở các trung tâm từ thiện, phòng khám, bệnh viện. Chính vì vậy, khi gia nhập dòng, các tu sinh được khuyến khích theo học các lĩnh vực có liên quan đến chăm sóc sức khỏe để có thể đồng hành và giúp đỡ bệnh nhân một cách hiệu quả nhất. Con đường đến trường y, nghề y với những tu sĩ Camillô như một ơn gọi đặc biệt. Các mái ấm, phòng khám từ thiện của dòng được mở ra không chỉ là nơi thực hành nghề nghiệp mà còn là chốn thực hành yêu thương của các tu sĩ.

Linh đạo của tu sĩ Camillô hẳn phải làm cho chúng ta suy nghĩ. Đúng thế, cứu vớt người khỏi chết về phần xác là một hành động cao cả và tốt đẹp. Vậy thì cứu vớt người khỏi chết về phần hồn lại càng cao cả và tốt đẹp hơn biết chừng nào? Và trong ngày sau hết, chính Chúa sẽ gởi lời chúc mừng đến cho bản thân họ. Còn chúng ta thì sao? Chúng ta làm được những gì để xoa dịu những đớn đau của người khác và hơn thế nữa, chúng ta đã làm được những gì để góp phần vào công việc truyền bá Phúc Âm, dẫn đưa người khác trở về cùng Chúa ? Câu trả lời có ở trong bài Tin Mừng hôm nay.

Quang cảnh náo nhiệt của húc Âm hôm nay cho chúng ta thấy Chúa Giêsu muốn đi vào cuộc sống con người biết mấy. Thực vậy, Ngài vừa mới rao giảng ở hội đường xong, liền đi về nhà của Phêrô và Andrê. Không một hoàn cảnh đau thương nào mà không gợi lên nơi cõi lòng Ngài một nỗi cảm thông chia sẻ. Vì thế, Ngài đã tiến lại gần, cầm tay và chữa lành cho bà mẹ vợ của Phêrô đang lên cơn sốt. Rồi từ đó, mọi người trong thành đã tuốn đến với Ngài, xin Ngài cứu chữa đủ mọi chứng bệnh phần xác.

Thế nhưng Chúa Giêsu không phải chỉ dừng lại ở những ốm đau phần xác, mà hơn thế nữa, Ngài còn muốn cứu chữa những tật bệnh phần hồn. Đây mới là điểm quan trọng trong sứ mạng của Ngài. Chính vì thế mà Ngài đã phán với các môn đệ: Chúng ta hãy đi tới những nơi khác để Thầy còn rao giảng Tin Mừng ở đó nữa.

Trải qua dòng thời gian Giáo Hội đã noi gương bắt chước Chúa Giêsu, đẩy mạnh hai cố gắng, hai hoạt động, đó là xoa dịu những đớn đau cho những người bất hạnh và dẫn đưa họ trở về cùng Chúa. Để xoa dịu những đớn đau phần xác Giáo Hội đã lập nên biết bao nhiêu nhà thương; biết bao nhiêu viện dưỡng lão, biết bao viện cô nhi. Nhưng đồng thời Giáo Hội cũng ý thức bổn phận chính yếu của mình là đem Chúa đến cho mọi dân tộc. Vì thế, từ xa xưa cho đến ngày hôm nay, Giáo Hội không ngừng gởi các môn đệ, các thừa sai, các tông đồ của mình tới những vùng đất xa lạ để rao giảng Tin Mừng cho tất cả những ai chưa nhận biết Chúa. Chữa lành những tật bệnh phần xác đã là điều tốt, huống nữa là chữa lành những tật bệnh phần hồn, bởi vì chính linh hồn mới là một kho tàng quý giá, chúng ta có bổn phận phải gìn giữ, phải bảo toàn, phải cứu độ như lời Chúa Giêsu đã nói: Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn thì có ích lợi gì ? Ước mong mỗi người chúng ta cố gắng góp phần mình vào việc chữa bệnh phần hồn, phần xác cho tha nhân như tinh thần của các tu sĩ Camillô.